Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tiểu Thần


phan_23

Một u hồn xinh đẹp cùng một nam tử định lời thề ước dưới trăng, thay thế cho hẹn ước xưa vẫn còn dang dở…

- Đại ca, tin tức chúng ta muốn cùng Bình Nguyên giao chiến đã truyền đến tai Tứ Tinh hội. Những thành viên khác đã đưa thư đến đề nghị Phong Gia giãi thích rõ nguyên nhân muốn xuất quân – Phong Hoan vừa bước vào điện Khán Vân đã lập tức lên tiếng.

Phong Ngạo ngồi trên ghế lớn, bình thản trả lời:

- Chuyện này vốn là không thể tránh, hãy cứ nói rõ cho bọn họ biết là được.

- Nhưng mà, đại ca… lí do xuất quân lần này… - Phong Hoan bỏ lửng giữa chừng, rõ ràng có chuyện khó nói.

- Thế nào, đệ vẫn cảm thấy lí do của chúng ta chưa đủ thuyết phục?

Phong Ngạo nhíu mày nhìn Nhị đệ:

- Họ làm mất người, ta đến đòi người, có cái gì là không ổn?

Phong Hoan quyết định nên nói một lời cho thật rõ ràng, tránh việc sau này phải hối tiếc:

- Hành động này không phù hợp với quy tắc làm việc giao hảo dung hòa của chúng ta từ trước đến nay. Bình Nguyên đang ra sức tìm kiếm, cũng đã đưa tin xin gia hạn thời gian một tháng, nếu cứ nhất quyết tiến đánh bọn họ, e là…

- E là sẽ bị kẻ khác cho rằng chúng ta kiếm cớ gây chuyện, Phong Gia muốn chiếm đất Bình Nguyên của nhà họ Mộc? – Phong Ngạo thản nhiên tiếp lời, trong lòng rõ ràng đã hiểu chuyện tiến đánh lần này có thể gây ra biết bao nhiêu sóng gió.

- Phải, đệ thấy vẫn nên cho họ thêm chút thời gian? – Phong Hoan nói ra ý tứ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Nhị đệ, mấy ngày nay đã có thư của Tiểu Nghi và Ngũ đệ chưa? – Phong Ngạo không trả lời mà hỏi ngược lại.

Phong Hoan lắc đầu. Mỗi ngày huynh đệ bọn họ đều trông đợi, nhưng ngày càng hi vọng càng mong manh. Bản thân Nhị gia của nhà họ Phong lại là người khổ sở nhất, phải không ngừng đem câu trả lời không mong muốn này báo lại cho Phong Ngạo ít nhất ba lần mỗi ngày. Trong lòng Phong Hoan rất rõ đại ca của mình đối với việc bảo vệ người nhà khẩn trương ra sao, cương quyết thế nào. Chủ nhân nhà họ Phong đời thứ hai mươi, hơn mười bốn tuổi đã phải một mình đảm đương trọng trách gánh vác cả gia đình, chăm lo mấy huynh đệ, còn có đất đai rộng lớn, cần phải che chở biết bao người. Tinh thần bảo hộ cũng vì vậy mà khó tránh cực đoan. Phong Hoan biết rõ chỉ cần một bức thư báo bình an về đến nơi, đại ca tất sẽ sạch tan lửa giận, trận can qua trước mắt cũng không cần phải dấy lên.

- Ngày nào Phong Nhàn và Tiểu Nghi chưa được bình an, ta sẽ không thay đổi ý định. Ta muốn cho tất cả những kẻ trên thế gian này biết, ngay cả sơ suất như Bình Nguyên cũng không được dung thứ thì bọn chúng tuyệt đối đừng nghĩ đến việc làm hại người nhà họ Phong. Bất kì kẻ nào làm điều đó, ta nhất định khiến cho chúng chịu cảnh vô cùng thê thảm, không có ngoại lệ. Ta muốn bọn chúng phải ghi nhớ kĩ: Phong Ngạo sẽ không vì bất cứ điều gì mà nương tay. Như vậy, ta mới có thể giữ cho mọi người ở Phong Gia này mãi mãi bình yên.

- Nhưng Tứ Tinh hội…

Phong Ngạo lắc đầu:

- Họ cứ việc ngăn cản, ta sẽ không thoái lui. Huống chi đệ cũng hiểu rõ, những lời này cũng chỉ là trên đầu môi, chỉ nói mà không làm. Sẽ không một ai vì Bình Nguyên ra tay đòi công bằng. Đương nhiên họ phải làm theo lệ lên tiếng giữ hòa khí nhưng thâm tâm càng muốn xem vở kịch hay, muốn thông qua chuyện này nhìn rõ thực lực Phong Gia mạnh đến mức nào. Bình Nguyên có thể thê thảm bao nhiêu cũng không quan trọng, sau khi trận chiến này tàn mới là lúc nhân cơ hội nhảy vào làm khó chúng ta, tìm kiếm lợi ích. Những thứ lời ong tiếng ve khác có đáng kể gì?

Nhị gia trong lòng đã rõ, ngoại trừ Ngũ đệ và thầy thuốc Tiểu Nghi trở về sẽ không có cơ hội nào vãn hồi đại cục. Phong Ngạo nhất quyết chấp nhận mọi hậu quả, tiến hành trận chiến răn đe này.

Trong lúc Phong Gia hừng hực khí thế, sẵn sàng chinh phạt. Nơi thôn nhỏ nằm sâu trong khu rừng Linh Lăng, nữ thầy thuốc của họ lại đang đùa chơi cùng Bảo Nhi rất vui vẻ.

- Tỳ tỷ, nhờ có tỷ và đại ca họ Phong kia, cả thôn của đệ mới có thể trải qua hơn mười mấy ngày yên bình. Hai người có thể ở đây vĩnh viễn không?

Bảo Nhi hồn nhiên cười nói, không biết vị tỷ tỷ trước mặt đang vì chuyện này mà bận tâm.

- Bảo Nhi, không được đâu, tỷ và đại ca kia nhất định phải trở về. Chúng ta cũng có người thân ở nhà chờ đợi, trong đó còn có một đại ca khác rất dữ. Nếu không về mà mê mải vui chơi, nhất định sẽ bị mắng không thôi.

Trong đầu Tiểu Nghi chợt hiện ra hình ảnh ai kia cau mày oán trách, lại nghĩ đến việc Phong Ngạo nghe thấy mấy lời này sẽ như thế nào, không khỏi bật cười to.

- Nhưng hai người đi rồi, ma nữ kia sẽ lại đến, đáng sợ lắm! – Bảo Nhi buồn bã nói, hai mắt xem chừng đã muốn khóc.

- Bảo Nhi, đệ đã từng nhìn thấy ma nữ đó sao? Đáng sợ đến vậy à. Thật ra, tỷ cũng từng nhìn thấy nhưng ngoài việc hình dáng không rõ ràng như chúng ta cũng không ghê gớm như vậy đâu – Tiểu Nghi cố gắng an ủi cậu bé.

Bảo Nhi lắc đầu lia lịa, giận dỗi nói:

- Không phải đâu! Tỷ đã từng nghe bà bà của đệ nói rồi. Ma nữ kia mắt tỏa ra ánh lửa, gương mặt xấu xí còn rất hung dữ, giọng cười the thé vô cùng đáng sợ. Đệ đã một lần nhìn thấy, không chỉ đơn giản giống như tỷ tỷ nói đâu.

Tiểu Nghi nghe những lời này hoàn toàn cảm thấy khác xa so với hình dạng của Bạch Tú đã nhìn thấy. Tuy nàng ấy giờ chỉ là sương khói mong manh nhưng không chút xấu xí, trái lại có phần xinh đẹp mê đắm lòng người. Nhưng bản thân vẫn không thể quên lần đầu gặp mặt, quả thật đã cảm thấy ở trên linh hồn này phảng phất tà khí, cũng có sự lãnh lẽo ghê người.

Có tiếng chân bên ngoài, Tiểu Nghi vội vàng chạy ra xem, phát hiện Phong Nhàn đã trở về đang ngồi trên ghế tựa ngoài sân. Gương mặt tĩnh lặng, mắt khép hờ.

- Ngũ gia! Người như thế nào rồi? – Tiểu Nghi khe khẽ hỏi, không muốn làm người kia giật mình. Phong Nhàn vẫn không thay đổi tư thế, nhẹ nhàng trả lời:

- Tiểu Nghi! Bạch Tú đã nói rõ mình là ma nữ nhưng không hề muốn dọa nạt ai, chỉ vì trong lòng còn nhiều mong muốn chưa được thực hiện, thích ở cạnh mọi người nên đã vô tình làm cho dân trong thôn sợ hãi. Cô ấy nói từ nay sẽ không đến đây nữa, sương mù trong rừng là do Bạch Tú hấp thu linh khí nơi này để duy trì. Nếu không được nuôi dưỡng, sương mù sẽ dần dần tan đi. Nhưng chúng đã tồn tại suốt sáu năm, cần phải đợi thêm một vài ngày nữa mới có thể rời khỏi.

Tiểu Nghi thở phào nhẹ nhõm không giấu nổi vui mừng:

- Bạch Tú thông suốt thật rồi, cô ấy cũng sẽ thuận theo tự nhiên rời khỏi nơi này, đến nơi mình cần đến phải không?

Phong Nhàn mở mắt, từ từ quay nhìn Tiểu Nghi đang vui mừng trước mặt, tha thiết nói:

- Cả ta và Bạch Tú vẫn còn quá nhiều việc muốn làm, sao có thể rời khỏi. Ta sẽ giúp nàng ấy hoàn thành tất cả tâm nguyện khi còn sống. Dù mất bao nhiêu thời gian, ta cũng không hối tiếc. Đợi sương mù tan, cô hãy trở về Phong Gia giúp ta báo tin…

- Không được! – Tiểu Nghi lập tức đứng dậy phản đối.

- Tại sao? Tiểu Nghi! Nàng ấy vẫn còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, ta không thể để Bạch Tú ra đi trong tiếc nuối. Khó khăn lắm mới có cơ hội bù đắp này, sao cô lại luôn muốn ta từ bỏ?

Sự phản đối của Tiểu Nghi khiến Phong Nhàn hoàn toàn thất vọng. Trong lòng Ngũ gia rõ ràng tin chắc sau khi báo tin mừng cho thôn làng nhất định sẽ được Tiểu Nghi ủng hộ.

- Ngũ gia! Bạch Tú đáng thương như thế nào Tiểu Nghi hiểu rất rõ, cũng không phải là gỗ đá vô tri mà không biết xót thương. Nhưng người và ma khác biệt, cho dù Ngũ gia chấp nhận sống cuộc đời nửa người nữa ma bên cạnh cô ấy, đối với Bạch Tú tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Mọi thứ trên thế gian này đều có trật tự sắp xếp phù hợp, có quy luật tự nhiên. Cho dù người không hiểu, không cam tâm thì phải ghi nhớ chúng đều có giá trị để tồn tại. Đừng vì một chút tiếc nuối trước mắt làm cho Bạch Tú mãi mãi chìm đắm trong cõi u minh.

Phong Nhàn giận dữ bật dậy:

- Tiểu Nghi! Bạch Tú chỉ đơn giản muốn hoàn thành tâm nguyện của bản thân để trong lòng thỏa mãn mà ra đi, có gì là không đúng? Cô không chỉ là thầy thuốc của Phong Gia mà với ta còn là tri kỷ, sao lúc này lại không thể ủng hộ ta làm chút việc nên làm?

Tiểu Nghi khổ sở lắc đầu:

- Bạch Tú không thể thỏa mãn, mãi mãi sẽ không thỏa mãn. Người cố gắng chỉ vô ích… Ngũ gia, cô ấy chết trong nuối tiếc, linh hồn đã bị những mong muốn chưa thành làm cho ô nhiễm, tràn đầy tà khí nên mới khiến dân chúng trong thôn sợ hãi. Trước đây, Bạch Tú khi còn sống vì yêu mến nơi này mà sinh quyến luyến, mất đi vì ham muốn không thành mà sinh ra oán giận, nhất quyết phong bế khắp nơi. Ý niệm giữ chặt này rất đáng sợ. Bây giờ cô ấy đồng ý buông tay không phải vì thông suốt tất cả, chẳng qua vì thứ bây giờ Bạch Tú muốn nắm giữ không phải là thôn làng này mà chính là Ngũ gia. Chuyện này cuối cùng sẽ đi đến đâu người còn chưa rõ hay sao? Muốn hoàn thành tâm nguyện cho Bạch Tú e là Ngũ gia không thể giữ được chính mình.

Cũng vì hai chữ “tri kỉ”, Tiểu Nghi đã dùng hết sức lực nói những lời này. Rốt cuộc người ở trước mặt có hiểu hay không? Nàng im lặng chờ đợi đáp án.

- Ta không thể bỏ lại Bạch Tú lần nữa, mọi chuyện cứ phó mặc cho trời! – Phong Nhàn cương quyết, cũng đã đập tan hi vọng cuối cùng của Tiểu Nghi…

* * *

Đúng như lời hứa của Bạch Tú, sương mù trong khu rừng bắt đầu tan dần. Ngoại trừ những nơi linh hồn cô nương ấy muốn thường xuyên lui tới vào ban ngày, phải dùng sương mù che lấp ánh sáng mặt trời, tất cả những nơi khác đều dần trở nên quang đãng. Lần đầu tiên sau bao năm, Bảo Nhi có thể nhìn thấy nắng chiếu rạng rỡ. Người dân trong thôn mỗi ngày vui vẻ hát ca, trở về đời sống yên ổn. Đây chính là niềm vui lớn nhất của Tiểu Nghi trong những ngày này.

Bởi vì từ lần thuyết phục Phong Nhàn không thành, nữ thầy thuốc của Phong Gia mỗi ngày đều không nói gì, chỉ âm thầm lặng lẽ theo sau trông chừng, không dám có chút lơ là. Đứng từ phía xa nhìn thấy Phong Nhàn và Bạch Tú cười nói vui vẻ, cùng nhau làm những việc họ yêu thích, Tiểu Nghi không khỏi cảm thán. Nếu họ đều là người thì tốt biết bao, nàng cũng không cần làm chuyện nhàn rỗi vô duyên này!

Những gì Bạch Tú hằng mong muốn thực hiện đều được Phong Nhàn sẵn lòng đáp ứng, trước sau như một giúp u hồn kia hoàn thành tâm nguyện còn dang dở: cùng người mình yêu thương trải qua đời sống như đôi phu thê bình dị mỗi ngày. Vì vậy lúc nào Bạch Tú cũng hạnh phúc vui cười nhưng Tiểu Nghi cảm thấy mỗi ngày trôi qua, mỗi một việc được hoàn thành, Phong Nhàn sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.

Hôm nay hai người cùng nhau trồng những bụi cây dại trổ hoa màu trắng nhỏ xinh quanh gốc cổ thụ thường gặp, xem như thay thế cho Linh Lan chỉ nở vào tháng năm ở đất Miên Điểu. Tiểu Nghi chọn một đám cỏ êm ái ngồi xuống, giữ khoảng cách vừa đủ, không làm phiền đến họ mà vẫn có thể theo sát Phong Nhàn. Chỉ là không ngờ thân vừa an tĩnh đã nhìn thấy Bạch Tú ở trước mặt.

- Nhàn ca đang bận giúp ta lấy một ít nước từ suối về.

- Vậy thì tốt, phu quân vì thê tử của mình vất vả cũng là chuyện nên làm. – Tiểu Nghi gật đầu yên tâm.

Bạch Tú mỉm cười, nụ cười xinh đẹp nhưng có cảm giác lạnh lẽo rợn người:

- Tiểu Nghi đã nói vậy sao còn liên tục đi theo chúng tôi?

Nữ y Phong Gia không chút nao núng chỉ điềm tĩnh đáp:

- Tiểu Nghi đi theo là muốn giúp cô nương không vì chấp nhất mà làm khổ mình, làm khổ Ngũ gia.

Bạch Tú lắc đầu, khó chịu hỏi:

- Ta và Nhàn ca vốn là một đôi, không gì có thể chia cắt, dù là âm dương cách biệt cũng có thể tìm lại nhau. Cô không thấy chuyện này vốn là trời định ư?

Tiểu Nghi nghiêm giọng nhắc nhở:

- Trời định hay người định, còn phải xem cách nhìn! Tâm trí bị che mờ bởi những mong muốn không ngừng sẽ khó nhìn ra sự thật. Thỏa mãn hiện giờ của Bạch Tú cũng chỉ kéo dài trong phút chốc, e là sẽ không dừng lại ở đây! Tiểu Nghi chỉ mong cô sớm buông bỏ tham ái, cho mình một con đường bình an mà rời khỏi!

Cả người Bạch Tú trong phút chốc trở nên rung động. Hình dáng dịu dàng diễm lệ biến mất chỉ còn là một đám sương mù u ám cuồn cuộn bốc lên cao, không ngừng hút lấy linh khí từ nơi gốc cây cổ thụ, cuối cùng tụ lại thành hình một ma nữ gương mặt bị lửa làm cho biến dạng đến đáng sợ. Mái tóc đen nhánh dài mãi không ngừng, vươn đến bao quanh chỗ Tiểu Nghi ngồi thành một chiếc lồng to lớn.

Tiểu Nghi nhìn thứ ta khí ở xung quanh mình, lại nhìn dáng vẻ của Bạch Tú, trong lòng không khỏi thương xót:

- Hóa ra hình dạng ma nữ của Bạch Tú cô nương là đây. Gốc cây cổ thụ là mạch linh khí của rừng, cô đã tìm được nơi đây sao không dùng nhân duyên tốt để tự giải thoát bản thân, lại biến mình thành ra như thế này.

- Hiểu biết của Tiểu Nghi tuyệt đối không phải là của một nữ nhi bình thường, thật đáng khâm phục, nhưng vì vậy cũng đã trở thành chướng ngại ngăn cản ta và Phong Nhàn ở bên nhau. Vì cô nương thật lòng quan tâm đến Phong Nhàn nên Bạch Tú cũng sẽ không làm chuyện quá đáng, chỉ tạm thời nhốt cô ở đây, đợi đến lúc ta và Phong Nhàn thật sự trở thành đôi, tự khắc sẽ có thể rời khỏi… Ha… ha... ha! – Bạch Tú cười lạnh lẽo, quắc mắt nhìn kẻ bị mình giam giữ rồi vút bay đi.

Tiểu Nghi bất lực nhìn theo, vừa muốn rời khỏi đã bị chiếc lồng kia vây chặt bao phủ bốn phía. Nàng không nhìn thấy gì, muốn đưa tay đánh tan thì tà khí lập tức loãng ra, rồi lại ngưng tụ rất nhanh. Tà khí không cứng không chắc, mềm mại uyển chuyển, lúc co lúc giãn, hoàn toàn không thể làm cho suy yếu, cũng không có cách nào thoát khỏi. Tiểu Nghi cuối cùng đành phải lắc đầu:

- Muốn cứu hai người họ, xem ra chỉ có cách không làm một người bình thường!

Vừa nghĩ lập tức làm ngay, Tiểu Nghi nhắm mắt chắp tay, âm thầm khấn nguyện, kêu gọi ngọc thần của mình mau đến cứu giúp.

Phong Nhàn ở bên bờ suối, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy, bên tai mãi văng vẳng lời của Tiểu Nghi hôm nào: “Bạch Tú không thể thỏa mãn, mãi mãi sẽ không thỏa mãn. Người cố gắng chỉ vô ích… Muốn hoàn thành tâm nguyện cho Bạch Tú e là Ngũ gia không thể giữ được chính mình.”

Vô tình quay lại, không ngờ Phong Nhàn phải chứng kiến những gì Tiểu Nghi lo ngại trở thành sự thật rành rành trước mắt.

- Nhàn ca! Muội chờ huynh lâu quá nên tự mình chạy đến đây! – Bạch Tú đã đến bên cạnh từ lúc nào, dịu dàng lên tiếng.

Phong Nhàn che giấu vẻ thương tâm, chờ đến lúc lấy lại bình tĩnh mới quay người khẽ nói:

- Xin lỗi muội, ta đến bờ suối múc nước, nhìn thấy cảnh đẹp ở đây lại nhớ đến lúc chúng ta ở Miên Điểu, mải suy nghĩ đã quên mất muội đang đợi.

Bạch Tú khẽ cười, nhìn Phong Nhàn dò hỏi:

- Không sao, bây giờ không cần nữa. Muội muốn dẫn huynh đến nơi này, huynh có muốn đi cùng muội không?

Nét mặt mong đợi của người đối diện làm Phong Nhàn cảm thấy đau nhói ở ngực, lẳng lặng gật đầu:

- Ta đã nói sẽ cùng muội hoàn thành mọi tâm nguyện, muội không muốn thì ta sẽ không rời khỏi, còn có chỗ nào lại không thể đi?

Bạch Tú sung sướng mỉm cười. Hai người cùng nhau đi dưới bóng hoàng hôn hướng về phía sâu thẳm nhất của khu rừng.

Đến lúc mặt trăng treo lơ lửng trên cao, Phong Nhàn cùng Bạch Tú đã vượt qua vô số cây cối rậm rạp, dây leo chằng chịt đến bên một cái hồ phẳng lặng. Xung quanh bờ hồ mọc đầy những thứ cây phát ra ánh sáng dìu dịu mê hoặc lòng người. Trên mặt hồ ẩn hiện những đốm sáng xanh nhỏ bé lơ lửng khắp nơi. Làn nước dưới ánh trăng đen thẫm một màu, dường như ẩn chứa trong lòng muôn vàn những điều huyền bí.

- Nơi này chưa từng có dấu chân người, ngay cả dân trong thôn cũng không hề biết đến. Trong lúc phiêu bạt muội đã tìm thấy – Bạch Tú chỉ vào hồ rồi lại nhìn Phong Nhàn đang ở bên cạnh với ánh mắt đắm đuối si mê:

- Nhàn ca, thời gian qua huynh đã giúp muội hoàn thành rất nhiều tâm nguyện. Nhưng tâm nguyện lớn nhất của muội vẫn chưa trở thành sự thật. Đó là cùng huynh trở thành phu thê thật sự! Bây giờ chúng ta dù ở bên cạnh nhau nhưng vẫn có mấy phần cách biệt. Muội không thể chạm được huynh, huynh cũng không thể thật sự cảm nhận được muội. Tiểu Nghi nói đúng, người ma khác biệt. Nếu muội đã không thể sống lại vậy huynh có sẵn lòng cùng muội thoát khỏi trần tục hay không? Chỉ cần huynh bước xuống hồ này, từ bỏ đời sống nhân gian, linh khí của hồ sẽ giúp huynh trở thành một linh hồn có sức mạnh giống như muội, khi đó hai chúng ta mới thật sự hoàn toàn thuộc về nhau.

Phong Nhàn không trả lời, chỉ im lặng nhìn Bạch Tú rồi lại nhìn hồ sâu thẳm kia. Ánh mắt phản chiếu thứ ánh sáng xanh trên mặt hồ, lại lấp lánh màu bàng bạc của những thứ cây cỏ nơi đây trở nên có mấy phần hoang dại, không rõ là đang ẩn chứa suy tư gì.

Bạch Tú thất vọng đã muốn lùi bước, thâm tâm dâng trào nỗi ai oán.

- Tú nhi! Ta có thể xuống đáy hồ này bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần sau đó muội hãy vứt bỏ tất cả những trách móc, phiền muộn, tiếc nuối, oán giận trong lòng. Vứt hết tất cả, cùng ta làm những linh hồn thong dong có được không?

Phong Nhàn không nhìn lại, bàn chân đã bước xuống hồ. Bạch Tú ở phía sau nước mắt tuôn rơi, liên tục gật đầu.

- Ngũ gia!

Tiểu Nghi không biết từ đâu xuất hiện ở mạn hồ bên phải, vội vàng lên tiếng ngăn cản:

- Ngũ gia, người làm gì vậy? Mạng sống rất đáng quý, cho dù tất cả chúng ta đều sẽ phải chết cũng không thể tự hủy hoại mình! Người biết không, chết không phải là chấm dứt, kẻ khi còn sống không biết trân trọng sinh mạng chết rồi nhất định sẽ phải lưu lạc khắp chốn! Cho dù hoàn cảnh nào cũng đừng làm vậy…

- Tiểu Nghi! Bạch Tú muốn ta đi cùng, ta không nỡ để muội ấy cô đơn lạnh lẽo, cô về Phong Gia đi – Phong Nhàn mỉm cười thanh thản, tiếp tục chìm sâu vào nước hồ.

- Ngũ gia, người mau tỉnh táo lại! Bây giờ nếu người đi theo cũng chỉ là một thứ hồn ma bóng quế đầy oán hận và tham lam, không phải Bạch Tú thật sự!

Mặc cho Tiểu Nghi ra sức la hét, Phong Nhàn vẫn không quay đầu. Nhìn thấy Ngũ gia cương quyết liều mình, Tiểu Nghi lập tức ra lệnh cho ngọc thần ở trong tay:

- Ngọc giúp ta, mau cứu Ngũ gia!

Ánh sáng trắng lóa từ viên ngọc tỏa ra sáng rực một vùng, đến lúc mọi thứ trở lại vào màn đêm, Phong Nhàn đã thấy chân mình đứng trên mặt đất cứng ở cạnh Tiểu Nghi. Trong tâm chưa hết kinh ngạc đã nghe thấy tiếng Bạch Tú hét to:

- Đáng ghét, tại sao cô cứ nhất định chia cắt chúng ta!

Thoáng chốc linh hồn này rùng mình, biến thành bộ dạng ma nữ đáng sợ. Phong Nhàn vừa dợm bước đã bị Tiểu Nghi trừng mắt can ngăn:

- Bản thân Bạch Tú không biết đã bị tà khí làm cho thay đổi, tưởng rằng chính mình giống như trước đây, cũng không nhận ra khi tham luyến trỗi dậy sẽ hóa thành ma nữ dáng vẻ đáng sợ như thế nào. Cô nương ấy lạc lối hồ đồ, Ngũ gia cũng muốn càn quấy theo hay sao! Nếu người chết đi, cả hai sẽ biến thành những vong hồn mãi mãi bị phong bế ở nơi này, thứ hạnh phúc đó chỉ là ảo ảnh nhất thời, đổi lại sẽ là vạn kiếp trầm luân. Nếu có chân tình, sợ gì không thể hội ngộ. Đừng mơ hồ một lúc mà làm lỡ duyên phận dài lâu!

Phong Nhàn sửng sốt giật mình, trong giây lát gật đầu chấp thuận.

Bạch Tú dưới hình dáng ma nữ biến thành một luồng ám khí bay thẳng về phía Tiểu Nghi. Nhưng Tiểu Nghi an tĩnh như không, khẽ xòe bàn tay, viên ngọc quý lập tức tỏa ánh sáng lấp lánh đánh bật thứ sương khói u ám bay xa, tản mát khắp bốn phía, mất một lúc mới tụ lại thành hình ma nữ đang run rẩy sợ hãi.

- Tiểu Nghi, đừng làm hại muội ấy! – Phong Nhàn lo lắng.

Tiểu Nghi gật đầu, chậm rãi tiến đến chỗ linh hồn đang cố chấp kia:

- Cô tự nhìn lại bản thân, xem cô bây giờ đã trở thành cái gì rồi?

- Ta không cam tâm, tại sao chuyện này lại xảy ra với Bạch Tú ta? Tại sao không phải là ai khác? Ta chỉ là một nữ nhi hiền lành muốn đi tìm phu quân của mình. Vận mệnh trêu đùa tàn ác với ta như vậy, ta không thể chấp nhận, không thể rời bỏ!

Linh hồn Bạch Tú điên cuồng la hét, cảm giác thống khổ ngất trời. Tiểu Nghi nhẹ nhàng đến gần, bàn tay khẽ vuốt nhẹ theo bờ vai cô nương ấy như muốn an ủi, từ tốn giải thích:

- Bạch Tú, trên đời này, chỉ có nhân quả đứng đầu, không phải số mệnh! Nếu như không thể hiểu được nguyên nhân do đâu là bởi vì tầm nhìn của chúng ta hạn hẹp, trí nhớ ngắn ngủi mà thôi!

- Nhân quả? – Bạch Tú cười đến khổ sở:

- Tiểu Nghi, rốt cuộc ta đã gieo nhân gì, tại sao phải gặt thứ quả này?

- Có nhều chuyện ta không thể nói thật rõ ràng! Nếu chuyện gì cũng hiển hiện trước mắt thì nhân gian này đâu bày ra nhiều thảm cảnh, cũng không có nhiều bi ai, oán trách. Nhưng mà ít nhất ta có thể làm được điều này cho cô nương.

Tiểu Nghi tiến lên phía trước, đưa viên ngọc thần vào trong làn nước hồ. Phút chốc mặt hồ lay động trở nên sáng trắng như một tấm gương soi. Thu lại ngọc thần, Tiểu Nghi nói với Bạch Tú:

- Linh hồn lạc lối vì không thể tự soi chính mình. Hôm nay, Tiểu Nghi cho cô một tấm gương, soi rõ bản thân từ đầu đến cuối rồi tự quyết định rốt cuộc nên làm như thế nào. Tất cả mọi quá khứ kiếp này đều ở đây, những việc khi còn ở trần gian, cả những việc sau khi đã chết, cô nương tự xem đi.

Bạch Tú sợ hãi lắc đầu, nhìn về phía Phong Nhàn cầu khẩn.

- Muội không muốn! Nhàn ca, huynh có đi theo muội không?

Phong Nhàn bước đến gần, kiên định nói:

- Được, nếu muội muốn ta vẫn sẽ đi cùng! Nhưng ta muốn muội nhìn lại tất cả những chuyện của chúng ta lúc trước, hãy xem nó một lần, như vậy Tiểu Nghi mới có thể cho muội rời đi.

- Thật sao?

Thấy Bạch Tú tỏ vẻ không tin, Tiểu Nghi chậm rãi gật đầu thừa nhận:

- Mỗi người phải tự quyết định cho bản thân, nếu hai người vẫn cố chấp, hôm nay Tiểu Nghi miễn cưỡng giữ lại cũng không có ích gì. Muốn trầm luân thì cứ xem như hai người cần phải trải qua trầm luân vậy!

Bạch Tú từ từ tiến đến mép nước, soi mình xuống mặt hồ sáng trắng như gương. Làn nước khẽ rung động rồi từ từ trở lại tĩnh lặng. Những hình ảnh lần lượt hiện ra: lúc hai người bọn họ ở tại Miên Điểu, Bạch Tú hiền lành hái hoa Linh Lan cài lên tóc, đùa vui cùng Phong Nhàn bên bờ suối… rồi đến lúc cùng dân làng ở thôn trang nói cười vui vẻ, giúp họ làm vườn trồng rau… Hình ảnh lửa cháy ngùn ngụt, tiếng người ai oán khóc than, ma nữ xuất hiện dọa nạt mọi người, quấy nhiễu dân làng… Tất cả mọi thứ đều rõ mồn một. Cuối cùng mặt nước hồ lại rung động. Thứ lưu lại chỉ là hình bóng một ma nữ toàn thân phủ màu u ám, ánh mắt lấp lánh đỏ như lửa, gương mặt biến dạng, mái tóc xõa dài khẽ bay.

Bạch Tú nhìn thấy bộ dạng khủng khiếp của bản thân, rú lên sợ hãi ôm mặt khóc nấc:

- Ta đã biến thành cái gì? Ta không hề biết mình lại gớm ghiếc như vậy. Ta chỉ muốn có được những thứ mong muốn… Chẳng lẽ vì ta tham lam, vì ta ích kỷ… Ta đã đánh mất bản thân, bây giờ không thể quay trở lại được nữa!

- Bạch Tú! Cô không mất gì cả! Oán hận, tham lam, tiếc nuối… Tất cả những thứ đó trước đây đều không có, cũng không thuộc về bản thân cô. Sau khi xảy ra chuyện, cô nương đã vướng bận quá nhiều thứ hư ảo mà quên mất chân tâm, sinh ra tà khí mới làm cho mình trở nên đáng sợ - Tiểu Nghi đưa tay như muốn chạm vào hình bóng mong manh của Bạch Tú, khẽ cười – lửa có thể thiêu đốt thân xác nhưng chân tâm kia mãi mãi không bị tổn hại, nó vẫn ở đây, chưa từng rời khỏi. Bây giờ chỉ cần cô nương buông tay, bỏ đi những thứ không thuộc về bản thân, như vậy đã có thể trở lại là chính mình! Bạch Tú, trời đất mênh mông lắm, đừng tự nhốt mình ở nơi chật hẹp này!

Bạch Tú nghe xong chỉ biết ôm mặt khóc thật bi ai. Tiểu Nghi để mặc cô ấy khóc. Phong Nhàn lẳng lặng ở bên. Mọi thứ dường như đứng yên thật lâu.

Cuối cùng, Bạch Tú mở mắt nhìn Phong Nhàn mỉm cười giữa những giọt lệ trong vắt.

- Nhàn ca! Đoạn đường này chúng ta không thể đi chung được nữa. Sinh mạng quả thật rất đáng quý, chưa đến lúc thì đừng tùy tiện từ bỏ. Huynh hãy ở lại nhân gian này sống thật vui vẻ, thật thanh thản. Muội cũng sẽ buông những tham lam, nuối tiếc, oán trách trở lại là chính mình, làm một linh hồn ung dung mãi mãi yêu quý huynh. Có như vậy tình cảm này mới không khiến chúng ta rơi vào bể khồ, vạn kiếp bất phục!

Lời vừa dứt, từ trong thân thể mơ hồ sương khói bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, những tà khí che phủ bên ngoài cũng nhanh chóng tiêu tan. Bạch Tú lại rạng rỡ như ngày còn sống. Nụ cười dịu ngọt ấm áp tựa ánh nắng mặt trời. Thần sắc thanh thoát như một tiểu tiên nữ vừa bước xuống nhân gian. Hình dáng cũng không còn mơ hồ như trước.

Tiểu Nghi mỉm cười gật đầu:

- Đây mới đúng là cô nương. Linh hồn vốn tinh khiết như vậy, rũ sạch những thứ bụi bẩn trên người thì lại xinh đẹp thôi! – Nhìn thấy Phong Nhàn đang ngơ ngẩn bên cạnh, gương mặt vui mừng lại có mấy phần bi thương, Tiểu Nghi liền khẽ khàng nói:

- Trời vẫn chưa sáng, Bạch Tú còn một chút thời gian lưu lại. Hai người hãy trò chuyện cùng nhau, Tiểu Nghi xin trở về trước.

Phong Nhàn thấy người vừa định cất bước, vội vã hỏi rõ gút mắc trong lòng:

- Tiểu Nghi… sau này ta có thể gặp lại Bạch Tú nữa không?

Nàng ấy mỉm cười, gật đầu trấn an:

- Đã có chân tình, nhân duyên tự nhiên đến. Miễn cưỡng ép buộc, trái lại có thể làm đứt mối nhân duyên này! Kiếp sống hiện tại chỉ là một đoạn ngắn, đường dài vẫn ở phía trước. Chỉ cần hai người không biến yêu thương thành xiềng xích trói buộc tâm can, giữ lấy sự an bình này, nơi hai người gặp nhau chắc chắn đã ở phía trước, cũng có thể tạo thành một mối lương duyên tươi đẹp thật sự.

Bạch Tú cúi đầu:

- Tiểu Nghi, đa tạ!

- Đừng bận lòng, Ngũ gia vẫn có nhiều lời muốn nói với cô. Tiểu Nghi không làm phiền nữa, mấy ngày nay thật sự đã phải làm kẻ rất vô duyên rồi – nàng lém lỉnh nói.


phan_1
phan_2
phan_3
phan_4
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_9
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_14
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_20
phan_21
phan_22
phan_24
phan_25
phan_26
phan_27
phan_28
phan_29
phan_30
phan_31
phan_32 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .